Khi nhà báo “phạm húy”
Donald McNeil Jr. là một nhà báo kỳ cựu từng làm cho
tờ New York Times đã 45 năm nay. Mùa hè năm 2019 ông tham gia làm
người hướng dẫn cho một đoàn học sinh trung học Mỹ đi tham quan Peru do
báo ông bảo trợ. Trong một buổi ăn tối có một học sinh hỏi ông liệu
có nên cho nghỉ học một học sinh từng làm một cái video lúc 12 tuổi
nay mới bị phát hiện, trong đó cô học sinh này dùng từ mang tính
miệt thị người da đen (các báo lúc tường thuật đến chỗ này tránh
lập lại từ này bằng cách viết tắt “N-word”, ý nói đến từ “nigger”).
McNeil kể, để hiểu bối cảnh video nói chuyện gì, ông
bèn hỏi lại cô học sinh dùng từ miệt thị này với học sinh khác hay
cô đang hát nhạc rap hay trích dẫn tựa một cuốn sách. Vấn đề là
McNeil khi hỏi lại, đã dùng nguyên văn từ đó chứ không nói tránh đi. Chuyện
chỉ có chừng đó nhưng suốt mấy tuần qua đã gây sóng gió tại tờ New
York Times.
Đầu tiên là tờ Daily Beast khui lại chuyện này vào
cuối tháng 1 năm nay, phỏng vấn nhiều phụ huynh và học sinh trong
chuyến đi lên án McNeil “phân biệt chủng tộc”. Bài báo không kể đầu
đuôi câu chuyện mà chỉ nói khơi khơi: “Hai học sinh cáo buộc nhà báo
này dùng từ “n-word” rồi còn bảo ông ta không tin vào khái niệm đặc
quyền da trắng; ba học sinh khác cho rằng McNeil có những nhận xét
phân biệt chủng tộc”. New York Times phải ra một bản tuyên bố cho
biết năm ngoái họ đã điều tra kỹ lưỡng và đã kỷ luật ông này. Bản
tuyên bố có đoạn viết: “Chúng tôi thấy ông ấy đã có phán đoán sai
lầm khi lập lại từ miệt thị chủng tộc trong bối cảnh đối thoại về
ngôn ngữ mang tính phân biệt chủng tộc”. Lúc đó tổng biên tập báo Dean
Baquet cũng có thư ngỏ gởi phóng viên cho biết ông ta phẫn nộ vì hành
vi của McNeil và thoạt tiên có ý sa thải ông này nhưng sau đó kết
luận “chủ đích của McNeil không mang tính thù hằn hay xấu xa gì”. McNeil
bị khiển trách, biên bản giải quyết vụ việc được kèm vào hồ sơ cá
nhân ông này.
* * *
Câu chuyện tưởng đâu đến đây khép lại là vừa; thế
nhưng một tuần sau đó, 150 phóng viên, biên tập viên tờ New York Times
gởi một lá thư cho chủ bút đòi phải điều tra thêm về chuyến đi Peru,
yêu cầu McNeil phải công khai xin lỗi. Thư viết: “Cộng đồng chúng tôi
phẫn nộ và đau đớn. Mặc dù tờ Times có vẻ cam kết tôn trọng sự đa
dạng và bao trùm, chúng ta đã trao một diễn đàn nổi bật – một lãnh
vực quan trọng bao quát trận đại dịch đang ảnh hưởng một cách bất
xứng với người da màu – cho một người chọn cách dùng ngôn ngữ xúc
phạm và không thể chấp nhận được theo bất kỳ chuẩn mực báo chí
nào. Ông ta đã làm vậy khi đại diện cho tờ Times, trước mặt các học
sinh trung học”. Tờ New York Times hiện có trên 1.700 nhân viên.
Sở dĩ lá thư này ví von như thế là vì suốt năm
2020, Donald McNeil là cây bút chủ lực chuyên đưa tin viết bài về dịch
Covid-19. Ông còn xuất hiện trên chương trình phát thanh The Daily
của báo để cảnh báo về đại dịch từ rất sớm, khi mọi người còn chưa
nhận ra quy mô toàn cầu của Covid-19. Gần đây nhất là bài McNeil phỏng
vấn bác sĩ Anthony Fauci, lần đầu tiên cởi mở nói hết về mối quan
hệ khó khăn giữa ông và Tổng thống Donald Trump. New York Times đã
chuẩn bị gom các bài của McNeil để nộp tranh giải Pulitzer năm nay.
Hai ngày sau khi nhận được lá thư, sau nhiều cuộc họp,
trực tiếp có, qua Zoom cũng có, tổng biên tập Baquet và thư ký tòa
soạn Joe Kahn gởi một thư nội bộ cho biết McNeil sẽ rời tờ báo; tức
không bị sa thải trực tiếp nhưng chịu sức ép phải nghỉ việc. Trong thông
báo nội bộ này có một câu mà sau đó Baquet phải rút lại, xin lỗi:
“Chúng tôi không chấp nhận ngôn ngữ phân biệt chủng tộc bất kể chủ
đích là gì”! Thế là McNeil phải nộp đơn xin nghỉ việc, kèm theo một
lá thư xin lỗi thống thiết. Thư có đoạn: “Thoạt tiên, tôi cứ nghĩ bối
cảnh khi tôi dùng cái từ xấu xa này là có thể biện hộ. Giờ tôi mới
nhận ra là không thể. Nó thật sự xúc phạm và gây thương tổn. Ngay cả
chuyện tôi cứ tưởng mình có thể biện hộ cũng cho thấy một sự phán
đoán cực kỳ tệ hại”.
* * *
Trích dẫn lại một từ chỉ để làm rõ từ đó được
dùng trong bối cảnh nào mà dẫn tới sự đấm ngực, vò tóc nhận tội
về mình như thế là một điều thật khó hiểu. Nhà báo Andrew Sullivan
viết trên Twitter rằng thư của McNeil đọc y như lời thú tội do Khmer Đỏ
ép viết, “vừa buồn cười vừa thật đáng sợ”. Đồng nghiệp của McNeil
ở nhiều tờ báo khác đã lên tiếng với nhiều góc nhìn và mức độ khác
nhau. Cây bút Erik Wemple viết trên tờ Washington Post rằng hiến
pháp nước Mỹ bảo vệ con người không bị kết án hai lần về cùng một
tội; thỏa thuận lao động ở các nơi như báo New York Times cũng
có khái niệm này để tránh chuyện một người bị kỷ luật nhiều lần vì
cùng một sự việc. McNeil đã bị báo của ông kỷ luật sau chuyến đi
Peru thì nay chỉ vì tờ Daily Beast khui lại chuyện cũ mà đem ông
ta ra kỷ luật một lần nữa thì quá kỳ lạ.
Bài viết của Wemple cũng làm rõ ngoài chuyện nhắc
lại từ miệt thị để hỏi cho rõ thì McNeil chỉ bày tỏ quan điểm của
ông về một số đề tài gây tranh cãi. Chẳng hạn, với tỷ lệ người da
đen bị tù cao hơn, ông cho rằng nếu họ tham gia hoạt động tội phạm thì
đó là lỗi của họ chứ không phải vì một cấu trúc quyền lực mang
tính phân biệt và áp bức. Tuy nhiên ngay chính học sinh kể lại câu
chuyện này cũng nói ý kiến của McNeil không hề coi thường người Mỹ
gốc Phi.
Jonathan Chait viết trên tờ New York Magazine rằng
miêu tả một từ miệt thị là khác với sử dụng nó. Nhắc lại hai phát
biểu mâu thuẫn nhau của chính tổng biên tập Baquet (lần đầu nói “chủ
đích của McNeil không mang tính thù hằn hay xấu xa gì”; lần sau khẳng
định “Chúng tôi không chấp nhận ngôn ngữ phân biệt chủng tộc bất kể chủ
đích là gì”), nhà báo này nhận xét chính sách của tờ New York
Times với một từ mang tính miệt thị thì miêu tả nó, tường thuật
nó so với sử dụng nó cũng không khác gì nhau là một bước ngoặc rất
quan trọng.
Đáng chú ý là một câu bút bình luận khác của tờ New
York Times là Bret Stephens đã viết một bài để đăng trên báo nhà,
phản đối cách ứng xử của lãnh đạo tờ báo về vụ McNeil, đặc biệt
là tuyên bố “bất kể chủ đích như thế nào” của tổng biên tập. Tuy
nhiên bài viết này không được New York Times xuất bản. Trong một
email gởi bạn bè kèm bản thảo bài báo được các báo khác trích
dẫn, Stephens cho biết bài viết đã bị chủ bút vất vào ngăn kéo,
không cho đăng. Bản thảo đăng trên các báo khác có đoạn viết: “Có một
sự khác biệt sơ đẳng giữa trích dẫn một từ vì mục đích kiến thức
hay thông hiểu với việc sử dụng cùng từ đó vì mục đích lăng mạ hay
gây thương tổn. Đánh mất sự phân biệt này, chúng ta sẽ đánh mất luôn khả
năng hiểu những điều chúng ta được giáo dục để chống lại”.
Lấy ngay các ví dụ trên tờ New York Times, Bret
Stephens trích dẫn nhiều bài viết trong đó từ “nigger” xuất hiện
nhiều lần với mục đích minh họa cho sự thay đổi trong cảm nhận của
xã hội để cho thấy New York Times không hề ngần ngại dùng từ
mang tính miệt thị này nhưng với mục đích thông tin. Ông viết: “Một
nền báo chí biến “từ ngữ” thành “vật để sùng bái” – rồi từ “vật
để sùng bái” thành “nỗi sợ” – sẽ ngăn trở tư duy mạch lạc và sự
thông hiểu đúng đắn” và kết luận: “Vai trò của một nền báo chí tốt
đẹp phải dẫn dắt chúng ta ra khỏi vũng lầy đen tối (của nền văn hóa
xóa sổ, sa thải, hạ nhục công cộng và phán xét ngày càng không dung
thứ). (Thế mà) Tuần trước chúng ta lại dấn sâu hơn vào chốn đó”. Đúng
là tờ New York Times đã từng dùng từ “nigger” đến 1.271 lần kể
từ năm 1969 và lần gần đây nhất chỉ cách đó một tuần.
Phản ứng của các báo khác đậm đặc đến nỗi ông
Baquet phải rút lại nhận định “bất kể chủ đích là gì”, thừa nhận
nói thế là “đe dọa đến nền báo chí”, là “một sai lầm chết người”
và xin lỗi mọi người. Hiện nay nhận xét chung của nhiều nhà báo trên
các tờ báo chính thức và cả mạng xã hội, sự đảo chiều liên tục
của lãnh đạo báo New York Times cho thấy một vấn đề sâu xa hơn
câu chuyện “phạm húy” của McNeil nhiều lần. Như nhận định của tổ
chức PEN America, một nhà báo kỳ cựu mất việc chỉ vì một từ trích
dẫn đã là một thông điệp lạnh gáy, đáng lo ngại hơn là khi một tờ
báo thay đổi lập trường dưới sức ép của đám đông. Một số nhà báo đi
xa hơn khi nhận định đây là dấu hiệu cho thấy làng báo đang xuất hiện
xu hướng bước vào một thời kỳ tạm gọi là “hậu báo chí” khi một số
báo từ bỏ tính khách quan để nhấn mạnh đến chuyện đúng sai theo cảm
quan của người viết phù hợp với lượng độc giả riêng của từng tờ
báo.
Riêng nhà báo McNeil, trong một email gởi những người
quan tâm đến vụ việc trấn an mọi người: “Tôi sẽ ổn. Năm nay tôi 67
tuổi và đã nhiều năm nay ước mơ của tôi là mua chiếc xe bán tải kéo
theo một căn nhà lưu động rồi biến mất vào rặng Rockies cùng một
chiếc cần câu”. Có lẽ ông sẽ ổn thật nhưng sóng gió với New York
Times và cả làng báo vẫn chưa qua.
No comments:
Post a Comment