Ai chớp mắt trước?
Cuộc đối đầu giữa nước Úc và Facebook chẳng khác
gì một cuộc thi xem ai chớp mắt trước và cuối cùng cả hai đều ngoảnh
mặt quay đi cùng lúc, xoay về khán giả để cùng tuyên bố thắng trận.
Chính phủ Úc thì bảo Facebook phải tiếp tục để người dùng chia sẻ
tin bài từ báo chí Úc và đồng ý sẽ trả tiền cho các báo; Facebook khoe
Úc phải sửa luật để đáp ứng yêu cầu của họ. Nhìn qua ai nấy đều
vui vẻ nhưng bản chất vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Cuộc đối đầu giữa các hãng công nghệ lớn như
Facebook hay Google với chính phủ các nước đòi hỏi quyền lợi cho giới
báo chí nước họ không hẳn vì tiền. Facebook và Google với doanh thu
năm 2020 lần lượt là 86 tỷ đô-la và 182 tỷ đô-la dư sức bỏ ra mỗi
hãng 1 tỷ đô-la trong vòng 3 năm tới để “hỗ trợ” báo chí các nước
như họ tuyên bố. “Hỗ trợ” dù gấp mấy lần khoản đó hay chi trả cho
từng báo cụ thể trong các hợp đồng cụ thể thì Facebook sẵn sàng
nhưng bảo họ, về nguyên tắc, phải chi trả cho nội dung tin tức hiển thị
trên Facebook, chắc chắn họ sẽ phản đối đến cùng.
Đó là bởi họ xem mô hình kinh doanh của họ xoay quanh
chuyện tổ chức để mọi người “tự nguyện” đăng tải nội dung, kể cả
tin tức lên trang của họ hoàn toàn “miễn phí”, công việc của họ là
sắp xếp nội dung này hiện thị cho từng người dùng, kể cả bán quảng
cáo đi kèm. Nếu đồng ý trả tiền cho tin tức, họ sẽ phải trả tiền
cho các đòi hỏi tương tự khác, kể cả nội dung của người dùng đưa lên
– và mô hình kinh doanh của họ sẽ phá sản. Thử nghĩ nếu Google bị
buộc phải trả tiền cho tờ The Australian vì hiển thị một số dòng tin
bài trong kết quả tìm kiếm, ắt hẳn họ cũng bị đòi phải trả tiền
cho hàng triệu blog, hàng triệu trang web khác!
Nhìn từ góc độ này, Facebook rút lại quyết định
không cho người dùng chia sẻ tin tức từ báo chí Úc là bởi chính phủ
Úc đã sửa đổi dự thảo điều luật trước khi Quốc hội nước này thông
qua theo đúng ý muốn của Facebook. Dự thảo cũ quy định nếu có tranh
chấp giữa nền tảng công nghệ và báo chí truyền thông không đạt được
thỏa thuận thì một viên chức phân xử của chính quyền sẽ đưa ra quyết
định sau cùng với mức chi trả do viên chức này ấn định. Nay điều
luật mới không còn cơ chế này nữa, thay vào đó là một khoản thời gian
để hai bên tiếp tục thương lượng nhằm đạt thỏa thuận sau cùng. Quy
định không phân biệt, tức buộc nền tảng công nghệ chi trả cho mọi loại
báo như nhau cũng đã biến mất trong điều luật mới. Quan trọng nhất,
việc có áp dụng điều luật mới thông qua này sẽ xem xét đến chuyện
liệu nền tảng công nghệ đó đã “đóng góp đáng kể vào tính bền vững
của ngành báo chí Úc thông qua việc đạt được những thỏa thuật thương
mại với các doanh nghiệp truyền thông báo chí”. Nói cách khác, nếu
Facebook chịu chi ra một khoản tiền cho nền báo chí Úc họ sẽ được
miễn trừ trước điều luật mới.
Chính vì lẽ đó mà Facebook ra tuyên bố sẽ đầu tư 1
tỷ đô-la trong vòng 3 năm tới cho ngành báo chí nói chung. Trước đó
họ cho biết đã chi 600 triệu đô-la từ năm 2018 cho một số báo cụ thể
để tin bài của các nơi này xuất hiện trong mục Facebook News. Google
cũng vậy, tuyên bố sẽ chi 1 tỷ đô-la trong 3 năm tới để hợp tác với
các báo trong dịch vụ News Showcase mới. Chừng nào họ xác định đây
là những khoản chi cụ thể cho từng báo cụ thể để làm một điều gì
đó cụ thể, họ sẽ sẵn lòng chi – miễn sao không phá vỡ mô hình kinh
doanh của họ, tức bị buộc chịu trách nhiệm cho nội dung người dùng
đưa lên (tranh chấp về quyền kiểm duyệt) và trả tiền bản quyền (như
tranh chấp ở Úc).
Câu chuyện ở Úc sẽ lập lại ở nhiều nước khác như
Canada, Đức, Pháp. Liệu Facebook “hủy kết bạn” như từng làm với báo
chí Úc ở quy mô hàng chục nước được không? Liệu các nước có đồng ý
nhượng bộ như Úc miễn sao Facebook chịu mở hầu bao thương lượng với
từng tờ báo? Câu trả lời là chưa rõ nhưng có một số điều đã rõ: trong
cuộc đối đầu này, các tờ báo nhỏ, không nằm trong các tập đoàn báo
chí lớn sẽ chịu nhiều thiệt thòi vì sức nặng thương lượng của họ
không cao bằng. Thậm chí trong tuần lễ Facebook không cho người dùng
chia sẻ tin tức từ báo chí Úc, có nhiều tờ báo nhỏ, nhiều trang web
bình thường bảo họ không cần Facebook trả tiền cho họ, họ chỉ muốn
sử dụng nó như một kênh truyền bá tin bài rộng ra cho độc giả – trong
trường hợp này tại sao lại cấm cửa họ?
No comments:
Post a Comment