(Liên quan đến chuyện chương trình "tiếng Anh tích hợp" của Sở GD-ĐT TPHCM, tôi có viết mấy bài đăng trên TBKTSG, TBKTSG Online và Tuổi Trẻ)
Bài 1
Nhập nhằng công tư
Giả thử có người muốn khởi sự kinh doanh trong ngành giáo
dục, đưa một chương trình rất hay, rất bổ ích ở nước ngoài về Việt Nam dạy cho
học sinh trong nước. Nhưng cách làm bình thường quá sức tốn kém, rủi ro thất
bại lại rất cao vì phải đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, phải đủ chỗ cho hàng
ngàn học sinh. Lỡ tiền bỏ ra rồi mà tuyển sinh không được thì sao? Tuyển sinh
cách nào để ngay lập tức có cả ngàn học sinh?
Giả thử tiếp, có một cách bảo đảm thành công, đầu tư ban đầu
hầu như không đáng kể, số lượng học sinh tăng đến đâu cũng có cơ sở vật chất phù
hợp đáp ứng ngay. Không cần quảng bá, tiếp thị; sẽ có một bộ phận chính thống tuyên
truyền giùm cho chương trình.
Đó là làm sao để thuyết phục sở giáo dục địa phương đồng ý
và bảo trợ cho bạn triển khai chương trình vào các trường công có sẵn, trường
sẽ nhường phòng học tốt nhất cho bạn, nhường luôn tên tuổi của trường, bạn hoàn
toàn chủ động tuyển giáo viên bên ngoài vào dạy, nhà trường không tham gia gì
cả, thậm chí không được vào dự giờ. Nguồn tuyển sinh là từ hàng chục ngàn học
sinh ở ngay các trường công lập. Học sinh và phụ huynh nào đủ tiền đóng mỗi
tháng vài ba triệu đồng sẽ được học chương trình của bạn, bất kể sau đó các em
phải nhồi nhét thêm chương trình bình thường. Nhà trường do được nhận 15% hoa
hồng nên sẵn sàng dồn các lớp bình thường lại, chật chội – kệ, miễn sao dành sự
thuận lợi nhất cho bạn.
Đọc đến đây sẽ có người thốt lên, làm gì có chuyện phân biệt
trắng trợn như thế, làm gì có chuyện “thương mại hóa” công khai như thế trong
môi trường công lập?
Cách kinh doanh mượn cơ sở công lập để nhanh chóng triển
khai các dự án tư nhân một cách ít tốn kém nhất đã diễn ra trong nhiều lãnh vực
mà đầu tiên phải nói đến giáo dục.
Chương trình tiếng Anh Cambridge đã từng được công ty EMG
Education với sự bảo trợ của Sở Giáo dục & Đào tạo TPHCM triển khai theo
cách đó. Bởi cách làm này trái với tinh thần của Cambridge là cùng đội ngũ giáo
viên nhà trường xây dựng và giảng dạy, chứ không phải là “khoán trắng” cho EMG
như thế nên Cambridge đã tuyên bố chấm dứt hợp tác với EMG từ đầu năm nay.
Nay EMG lại cùng Sở GD-ĐT TPHCM tiếp tục tìm cách giới thiệu
một chương trình khác, lần này thậm chí không có một tổ chức uy tín như Cambridge
đứng tên nên phải dùng đến Bộ Giáo dục Anh một cách tùy tiện và sai lệch (xem
thêm bài “Đừng đem học sinh ra làm chuột
bạch nữa!”).
* * *
Lãnh vực phổ biến thứ nhì trong việc sử dụng cơ sở công lập
cho việc thương mại hóa là y tế nơi các công ty, thậm chí một nhóm người mua
sắm một loại máy xét nghiệm nào đó rồi bỏ vào một bệnh viện công và kinh doanh
một cách thoải mái. Không cần đầu tư xây cơ sở vật chất, không cần quảng cáo
tiếp thị để tìm khách, không cần nhân lực để vận hành máy – chưa thấy một mô
hình kinh doanh nào với những lợi thế cao như vậy. Chẳng lạ gì hình thức được
mệnh danh “xã hội hóa” đã nở rộ ở mọi bệnh viện công, lại được Bộ y tế đánh giá
như một bước đột phá!
Mới nhìn qua tưởng đâu các dự án “xã hội hóa” này có lợi cho
bệnh viện vì được chia 15% đến 20% lợi nhuận. Nhưng các bệnh viện đâu biết họ
phải gánh chịu những chi phí khấu hao mà do là cơ sở công lập nên họ chưa phải
tính.
Hai cột trụ của xã hội là giáo dục và y tế mà bị thương mại
hóa như thế thì rõ ràng người dân trở thành miếng mồi ngon cho hoạt động kinh
doanh. Chẳng lạ gì mọi người sẽ nghe như lời ca ngợi sự cần thiết cho con em
được học tiếng Anh ngay từ bậc tiểu học; chẳng lạ gì người bệnh bình thường
cũng bị ép làm hàng loạt xét nghiệm không cần thiết. Cả một thế hệ bị đánh mất
tuổi thơ vì bị người lớn ép học bằng đủ cách.
Ở những lãnh vực khác, sự “hợp tác công tư” có thể tế nhị
hơn, ít lộ liễu hơn nhưng lại thiên hình vạn trạng hơn.
Giải pháp ở đây là gì? Rạch ròi công tư, đâu ra đó. Sở giáo
dục hay sở y tế địa phương không thể trở thành nơi bảo kê cho mô hình kinh
doanh kiểu này. Cái sai là nó làm méo mó môi trường làm cạnh tranh trong kinh
doanh không còn bình đẳng khi doanh nghiệp dựa vào quan hệ. Cái sai nữa là nó
tạo ra sự phân biệt ngay trong những môi trường cần sự bình đẳng. Nếu chúng ta
phê phán cái trường chỉ cho học sinh mua vé xuống xem văn nghệ, các em không
mua vé phải tránh đi chỗ khác thì việc một số em được học chương trình “cao
cấp” hơn chỉ vì nhà các em đủ điều kiện sẽ tạo ra tâm lý không hay ho chút nào
ở học sinh.
Cách làm như miêu tả ở trên còn không được chấp nhận ở những
nước theo đuổi nền kinh tế thị trường thuần túy thì làm sao nó lại được chấp
nhận ở một nước tự xem mình có nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ
nghĩa?
Bài 2
Đừng đem học sinh ra làm
chuột bạch nữa!
Thông tin Sở Giáo dục & Đào tạo TPHCM ngưng tuyển sinh
cho chương trình Cambridge rồi thay bằng một chương trình “tích hợp - quốc gia
Anh” đang gây ra sự hoang mang trong giới phụ huynh. Từ các phát biểu của đại
diện Sở với báo chí, từ nội dung buổi giao lưu trực tuyến của Giám đốc Sở GD-ĐT
với phụ huynh, có thể nhận định là Sở đang lao vào một cuộc phiêu lưu với nhiều
rủi ro mà người gánh hậu quả chính là học sinh của chúng ta.
Thứ nhất, giả thử chương trình được triển khai thông suốt và
một em theo học chương trình này vài ba năm, lúc đó em sẽ được học các môn Toán
và các môn khoa học bằng tiếng Anh tức kiến thức các em có được sẽ bằng một
ngôn ngữ khác, không phải là tiếng mẹ đẻ (theo Sở GD-ĐT, học sinh tiểu học
không phải học toán, khoa học chương trình Việt Nam nữa).
Giả thử đến lớp 6 em phải chuyển sang trường khác, nơi đó
không có chương trình “tích hợp – quốc gia Anh” này, em ấy làm sao theo học
chương trình dạy bằng tiếng Việt bình thường? Kiến thức của em ấy giờ đây phải
“dịch” trọn vẹn sang tiếng Việt để em có thể theo kịp bạn bè ở trường mới hay
sao?
Giả thử trường triển khai chương trình “tích hợp – quốc gia
Anh” này với hàng trăm học sinh đăng ký theo học. Sau vài năm, vì lý do gì đó, chương
trình bị hủy bỏ (như từng xảy ra với chương trình Cambridge hiện nay, hay do sĩ
số học sinh theo học giảm dần, hay do phụ huynh bỗng không thể kham nổi học phí
trên 3 triệu đồng/tháng). Lúc đó các em sẽ làm sao với mớ kiến thức Toán và
khoa học bằng tiếng Anh? Không lẽ phải bắt các em học lại những năm học đó, lần
này bằng tiếng Việt?
Ở môi trường một trường quốc tế, nơi ngôn ngữ giảng dạy là
tiếng Anh thì việc học các môn như Toán và khoa học bằng tiếng Anh là điều tự
nhiên vì ở đâu các em cũng sử dụng tiếng Anh trong giao tiếp, trong trao đổi
nội dung bài vở, trong tranh luận về kiến thức. Thử hỏi trong nhà trường công
lập hiện nay, các em theo học chương trình này có làm được điều đó không? Vậy
kiến thức các em thu lượm được có phải lại “dịch” về tiếng Việt để từ đó mới
tham khảo được sách vở khác, mới trao đổi với cha mẹ khi về nhà...
Tự dưng Sở Giáo dục & Đào tạo bắt tay với EMG Education,
một công ty tư nhân để giới thiệu một chương trình dạy các môn Toán, Khoa học
bằng tiếng Anh trong nhà trường công lập là một thí điểm liều lĩnh, nhất là khi
chưa tính đến hết mọi tình huống nói trên.
Việc cho phép EMG sử dụng cơ sở vật chất và học sinh công
lập để triển khai một chương trình giáo dục mang tính thương mại hóa là một sai
lầm, đã được phân tích ở bài “Nhập nhằng
công tư”. Ở đây chỉ xin nói thêm một số thông tin không chính xác, có thể
gây hiểu nhầm ở phụ huynh.
Có thể khẳng định ngay là hoàn toàn không có chuyện Bộ Giáo
dục Anh cấp bằng cho học sinh nào theo học chương trình này. Bộ Giáo dục Anh,
cũng như bộ giáo dục các nước, công bố chương trình khung mang tính chuẩn mực cho
các trường tham khảo (chương trình được chia làm bốn giai đoạn gọi là Key
Stages). Lấy ví dụ Key Stage 1 là chương trình dành cho học sinh 5 đến 7 tuổi,
Key Stage 2 dành cho học sinh 7 đến 11 tuổi... Sau đó, học sinh được đánh giá
bằng kỳ thi do Cục Tiêu chuẩn và Khảo thí (STA) tổ chức. Đó là chuyện của nước
họ. Đây không phải là chương trình mà Anh xuất khẩu ra nước ngoài như chương
trình Cambridge.
Nói cách khác, có thể EMG xin hay mua hay nhượng quyền sử
dụng chương trình Key Stages và các bài thi của STA để đem về sử dụng ở Việt
Nam nhưng điều đó không có nghĩa Bộ Giáo dục Anh sẽ cấp bằng cho học sinh Việt
Nam. Ngay ở Anh nhiều nhà giáo và nhiều tổ chức giáo dục phản đối dữ dội các kỳ
thi cuối khóa các Key Stages này vì chúng làm cho việc học chỉ nhắm đến mục
đích thi, tạo ra áp lực không cần thiết.
Chúng tôi cũng chưa hiểu làm sao để Sở GD-ĐT có thể xây dựng
một “chương trình tiên tiến, mang bản sắc văn hóa của Việt Nam”? Đậm đà bản sắc
văn hóa Việt Nam được hiểu theo nghĩa gì, bản địa hóa nội dung giảng dạy dù
ngôn ngữ sử dụng vẫn bằng tiếng Anh chăng?
Chúng tôi cũng không hiểu làm sao để không gây quá tải cho
học sinh khi đại diện của Bộ GD-ĐT khẳng định chương trình này vừa “đánh giá
kết quả học tập của học sinh là thi lấy chứng chỉ của nước ngoài (nếu đủ điều
kiện và có nhu cầu) và bắt buộc phải kiểm tra đánh giá bằng tiếng Việt theo quy
định hiện hành của chương trình giáo dục phổ thông Việt Nam”.
Phụ huynh làm sao yên tâm cho được khi Sở thì nói học sinh
không cần học các môn Toán và khoa học theo chương trình Việt Nam còn Bộ thì
nói “khi triển khai bắt buộc phải tổ chức kiểm tra đánh giá theo chuẩn hiện
hành của Bộ GD-ĐT”?
Chưa bao giờ câu nói “xin đừng lấy học sinh ra làm chuột
bạch” cho các chương trình thí điểm nữa lại mang tính khẩn thiết như bây giờ.
Bài 3
Thâm lạm quyền lực công
Câu chuyện chương trình “tích hợp quốc gia Anh” nay đã rõ
sau khi các bên liên quan trực tiếp hay miễn cưỡng tiết lộ thông tin.
Nói tóm tắt thì đây là chương trình chủ yếu nhằm để dạy
tiếng Anh mỗi tuần 6 tiết cho học sinh cấp tiểu học và trung học cơ sở, trong
đó có học tiếng Anh dùng trong môn Toán và Khoa học. Sở dĩ không nói học Toán
và Khoa học bằng tiếng Anh vì chắc chắn chỉ với 6 tiết/tuần cho cả ba môn thì
không thể nào học đầy đủ đúng như chương trình quốc gia của Anh. Chỉ là học
theo kiểu cỡi ngựa xem hoa là chính.
Chương trình này không có sự hợp tác của Bộ Giáo dục Anh,
cũng chẳng được cơ quan khảo thí của nơi này cấp chứng nhận, chưa được Bộ Giáo
dục-Đào tạo kiểm định hay phê duyệt và chưa được UBND TPHCM phê duyệt cho triển
khai.
Nó chẳng khác gì chuyện một trung tâm tiếng Anh mở lớp dạy
thêm cho học sinh với học phí khá đắt – trên 3 triệu đồng/tháng. Nói là không
khác vì học sinh cũng phải học song song các môn đó bằng tiếng Việt (có thể
được giảm một số tiết), cũng phải dự kiểm tra đánh giá như các học sinh khác và
cuối cấp cũng phải thi theo chương trình tiếng Việt như các bạn không học
“chương trình tích hợp”.
Vậy thì tại sao dư luận lại phản đối Sở Giáo dục-Đào tạo?
Bởi những thông tin nói trên chỉ xuất hiện sau khi báo chí vào cuộc còn trước
đó thông tin không phải như thế. Đây là điểm mấu chốt vì giáo dục con người đòi
hỏi sự minh bạch, trung thực, khách quan.
Dư luận còn phản đối vì như thế rõ ràng Sở đang tổ chức hay
hỗ trợ cho một công ty tư nhân tổ chức các lớp dạy thêm ngay trong hệ thống
công lập và thu tiền của học sinh. Không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Sở đứng đằng sau một câu
chuyện dạy thêm kiếm tiền mà lại huy động bộ máy công phục vụ cho nó, dùng hệ
thống thông tin chính thức của ngành để quảng bá cho nó, thậm chí dùng hệ thống
công văn chính thức để truyền đạt thông tin về nó cho các trường trong khắp
thành phố.
Vì thế câu chuyện chương trình có sự hợp tác của Bộ Giáo dục
Anh hay không không còn quan trọng nữa rồi. Sở hợp tác với EMG hay với bất kỳ
ai khác cũng không quan trọng vì với ai, học phí có rẻ hơn thì bản chất vấn đề
cũng thế. Và bản thân chương trình Cambridge cũ cũng không khác là bao.
Vấn đề quan trọng là bình thường phụ huynh sẽ rất lưỡng lự,
cân nhắc khi cho con đi học thêm tiếng Anh mỗi tuần 6 tiết ở một trung tâm dù
họ quảng cáo dạy cả Toán và Khoa học bằng tiếng Anh, dù họ bảo đảm học xong là
đủ sức theo học các môn này ở nước ngoài.
Đằng này cái giá khá đắt của “chương trình tích hợp” này đã
được hóa giải phần nào bằng uy tín của Sở GD-ĐT, uy tín vay mượn của Bộ Giáo
dục Anh (trước đây là uy tín và sự hợp tác thật sự của Cambridge), bằng thói
quen tin vào hệ thống công lập, tin vào các lớp do chính nhà trường mở. Đó mới
chính là “thâm lạm quyền lực” – một vấn đề nhức nhối, đáng nói hơn cả.
Một yếu tố quan trọng khác là cách tổ chức một chương trình
như thế phá hỏng môi trường sư phạm bởi không thể nào chấp nhận cảnh một trường
mà ban giám hiệu và đội ngũ giáo viên bị gạt qua một bên, nhường một phần cơ sở
vật chất cho một bên thứ ba vào tổ chức dạy thêm cho học sinh của chính mình.
Thử nghĩ trường tự mở các lớp như thế cho người ngoài vào dạy để thu tiền thì
Sở nghĩ như thế nào. Xin đừng tiếp tục biện bạch tương lai sẽ đào tạo giáo viên
của trường cùng đảm trách nữa. Một môi trường giáo dục đúng nghĩa là tất cả các
bên liên quan cùng nhau thực hiện sứ mệnh dạy và học, cùng nhau cải tiến dần để
trở thành môi trường học tập tối ưu. Cũng không thể chấp nhận cảnh các em chỉ
vì không đủ tiền để đóng học phí cao ngất này đành phải học ở lớp chật chội,
đông đúc, dành lớp ít học sinh cho các em có tiền.
Tôi hy vọng UBND TPHCM sẽ có quyết định sáng suốt, chấm dứt
việc thí điểm “liều lĩnh” này và có lời giải thích rõ ràng cho phu huynh trước
thềm năm học mới.