Công nghiệp
mấy chấm cũng có mặt trái
Cách đây mười lăm, hai chục năm, mọi người hăm hở nói về
toàn cầu hóa, về thế giới phẳng tương tự như sự hăm hở chúng ta đang chứng kiến
chung quanh khái niệm cách mạng công nghiệp lần thứ tư. Nếu như mặt trái của
toàn cầu hóa đã được xác định rõ, mặt trái của công nghiệp 4.0 lại chưa được nhắc
đến hoặc bị chìm lấp trong sự hứng khởi mà khái niệm này đem lại.
Kinh tế
toàn cầu chỉ còn lại vài tay chơi khổng lồ
Mặt trái đầu tiên của cuộc cách mạng công nghiệp, dù thứ ba
hay thứ tư, chính là sự thống trị của một số doanh nghiệp, làm bóp nghẹt tinh
thần cạnh tranh, chặn đường tham gia thị trường của các doanh nghiệp khác.
Hiện chúng ta đang lệ thuộc vào Google khi tìm kiếm thông
tin, vào Facebook khi tạo dựng các mối quan hệ xã hội ảo, vào Spotify hay Apple
Music khi nghe nhạc trực tuyến… Trước đây hàng trăm hàng ngàn doanh nghiệp cạnh
tranh để bán hàng cho chúng ta nhưng nay khi nghĩ đến mua hàng trực tuyến chỉ
còn lại một số rất ít như Amazon (hay tại Việt Nam, chỉ vài ba tên tuổi như
Lazada, Tiki hay Shopee, Sendo). Các khách sạn, muốn bán được phòng cho bên ngoài,
ắt phải dựa vào một số dịch vụ đặt phòng trực tuyến và chịu phụ thuộc vào họ
như Agoda hay Booking.com.
Thử tưởng tượng chúng ta không khoái cách ứng xử của
Facebook, rất muốn ủng hộ một mạng xã hội khác nhưng con đường để một doanh
nghiệp nào đó vươn lên xây dựng một hệ sinh thái như Facebook là cực kỳ khó
khăn. Chúng ta đã có trải nghiệm trong việc này: khi Uber rút lui khỏi thị trường
Đông Nam Á nhường sân chơi lại cho Grab, cứ tưởng viết một chương trình ứng dụng
đặt xe rồi kêu gọi lái xe tham gia là chuyện dễ làm nhưng chưa có doanh nghiệp
nào trong nước vươn lên kịp thời để thế chỗ Uber.
Cái cách nguồn vốn khởi nghiệp, vốn mạo hiểm đổ vào các
doanh nghiệp như Uber hay Grab làm các nơi khởi nghiệp khác khó lòng cạnh
tranh. Họ rót vào một số doanh nghiệp những khoản tiền khổng lồ để định hình một
dịch vụ mới với kỳ vọng thu được lợi nhuận trong tương lai còn trước mắt là để
khỏi tụt hậu trong thời công nghiệp 4.0. Uber hay Grab hay cả GoViet không để
tâm đến thu chi sao cho nhanh chóng huề vốn và có lãi. Mục đích của họ chỉ là
tăng trưởng nhanh chóng để đem lại giá trị cho phần vốn đầu tư của giới tài
chính thì làm sao những doanh nghiệp bình thường với kế hoạch lời lỗ cụ thể cạnh
tranh lại nổi.
Tài chính
ăn hết
Bạn có biết Jeff Bezos, người sáng lập và hiện là chủ tịch Amazon,
năm 2017 chỉ nhận lương chừng 80.000 đô-la nhưng tài sản của ông ta hiện lên đến
163 tỷ đô-la và tài sản này cứ gia tăng từng phút từng giây. So với mức lương
trung bình của nhân viên Amazon là 28.000 đô-la/năm thì cứ 10 giây gia sản của
ông ta tăng còn hơn mức đó.
Trong nền kinh tế số, tài sản của những người giàu nhất hành
tinh ngày càng phình to ra. Trước đây Oxfam nghiên cứu tính toán thấy 1% người
giàu nhất thế giới có tài sản nhiều hơn 99% dân số còn lại nhưng đó là vào năm
2015. Giờ chỉ cần 9 người giàu nhất cũng đã có gia sản bằng một nửa số dân của
cả hành tinh, tức 4 tỷ người.
Trước đây một người muốn lọt vào danh sách 100 người giàu nhất
cần phải tích lũy sản nghiệp qua nhiều thế hệ. Nay Mark Zucerberg, tay sáng lập
Facebook, chỉ cần chừng hơn 10 năm để trở thành người giàu thứ 5 toàn thế giới,
với tài sản khoảng 71 tỷ đô-la. Các thanh niên khởi nghiệp ngủ một đêm thức dậy
trở thành tỷ phú là chuyện không còn hiếm hoi nữa.
Nếu chọn cách nói ngắn gọn nhất, có thể nói cách mạng công
nghiệp 4.0 thay con người bằng máy móc, từ sử dụng trí tuệ nhân tạo đến tự động
hóa các dây chuyền sản xuất, từ xe tự lái đến vạn vật kết nối, máy móc sẽ đảm
nhận nhiều công việc trước đây do con người thực hiện. Như vậy lợi nhuận của nền
kinh tế không còn phải chi một phần khá lớn cho lao động nữa mà dồn về cho vốn.
Nói cách khác, toàn cầu hóa là cách giới doanh nghiệp tìm nguồn
lao động rẻ nhất để tiết kiệm chi phí; chuyển nhà máy từ Mỹ qua Trung Quốc có
thể làm dân lao động Mỹ mất việc làm, lao động Trung Quốc thêm việc làm nhưng phải
nhận đồng lương ít hơn, phần chênh lệch rơi vào túi dân tài chính. Nay công
nghiệp 4.0 không cần tìm nơi lao động rẻ nhất nữa, giới chủ chỉ cần đầu tư vào
máy móc, khấu hao dần và một lần nữa tài chính lại hưởng phần chênh lệch.
Người lao động
bị vắt kiệt
Trước đây công nhân còn có sức mạnh thương lượng thông qua số
đông và tổ chức kiểu như công đoàn. Nay nền kinh tế số dẫn tới những nghề tự
do, tham gia vào thị trường lao động bằng mối liên kết lỏng lẻo hơn nhiều. Vì
tham gia với tư cách cá nhân nên người lao động đánh mất sức mạnh thương lượng.
Đó là tình cảnh của những công nhân trong nền kinh tế chia sẻ mà có thể là hình
thức lao động chủ yếu trong công nghiệp 4.0. Uber rút ra khỏi Đông Nam Á hé lộ
cho thấy số phận của những người lái xe trước đó được Uber o bế và khi không cần
nữa, đã bị gạt ra rìa như thế nào.
Hãy lấy một ví dụ khác, Google Translate và nhiều ứng dụng dịch
thuật khác, dù chưa hoàn chỉnh nhưng đã có những bước tiến đột phá. Người ta có
thể dùng Google Translate để dịch nháp một văn bản nhanh như chớp, xong rồi bỏ
công ra chỉnh sửa cho khớp với văn bản gốc, viết lại câu cú cho trôi chảy – nói
chung là người dịch đã có thể trông cậy vào tiến bộ công nghệ để tăng năng suất
lên nhiều lần. Bên cạnh đó, công nghệ cũng giúp việc liên lạc khắp thế giới thuận
tiện như ngồi cùng tòa nhà; số lượng người dịch ở các nước đang phát triển gia
tăng nhanh chóng. Thị trường dịch thuật bị xáo động khi nguồn cung về người dịch
tăng vọt, giá cả bị cạnh tranh đẩy xuống mức thấp chưa từng có. Người dịch phải
bỏ công sức gấp nhiều lần so với trước mà chưa chắc đã có thu nhập bằng như cũ
vì miếng bánh phải chia cho gấp mấy lần so với trước.
Mặt khác, hàng triệu người trước đây kinh doanh nhỏ lẻ nhưng
bị đẩy vào tình cảnh phá sản vì các mô hình mới như Amazon phải trở thành công
nhân cho bộ máy đó, thu nhập thấp hơn, làm việc quần quật hơn. Cũng đã có những
cảnh báo về việc công nghiệp 4.0 hay tự động hóa sẽ lấy đi nhiều công ăn việc
làm nhưng dường như chưa ai hoảng hốt vì các cảnh báo này. Hàng triệu công nhân
may mặc sẽ thất nghiệp không ngăn được doanh nghiệp đầu tư vào robot biết cắt
may quần áo vì lúc đó biết đâu biên lợi nhuận của họ sẽ tăng cao hơn bây giờ. Người
làm chính sách vẫn say sưa với viễn cảnh hàng may mặc chất lượng đều tăm tắp vẫn
sẽ được xuất đi các nước vì chưa nghĩ đến hậu quả nặng nề mà hàng triệu công
nhân mất việc kia sẽ đè nặng lên xã hội.
Cứ hình dung như thế này sẽ thấy: Năm 1990 ba công ty lớn nhất
Detroit có tổng doanh thu 250 tỷ đô-la, thuê mướn 1,2 triệu công nhân; năm 2014,
ba công ty lớn nhất Silicon Valley có doanh thu gần tương đương là 247 tỷ đô-la
nhưng chỉ tuyển dụng có 137.000 nhân viên. Tiền thu được thay vì trả lương cho
công nhân nay được rót cho tư bản tài chính.
Phá vỡ nhiều
cơ cấu xã hội
Công nghiệp 4.0 đã và đang tạo ra những thay đổi tận gốc rễ ở
nhiều ngành nghề, nhiều lãnh vực. Chỉ cần nhìn vào ngành báo chí sẽ thấy chưa
chắc thay đổi như thế là điều tốt đẹp cho xã hội. Trước đây báo chí tồn tại là
nhờ quảng cáo và miếng bánh quảng cáo ngày xưa chỉ chia cho các mảng rất rõ như
báo in, radio, truyền hình, quảng cáo ngoài trời, cùng lắm là quảng cáo di động
in trên thân xe. Nay miếng bánh quảng cáo chia phần lớn cho các mạng đang chiếm
hết thời gian của người xem như Facebook, YouTube, Google… Trên không gian của
các gã khổng lồ đó, rất nhiều tay chơi mới xuất hiện giành thêm một số khách
hàng trước đây của báo chí nữa. Vì thế báo chí suy yếu, co cụm và thu nhỏ lại
là điều không thể tránh khỏi.
Ngày nay ai cũng có thể trở thành một nguồn giải trí và nhờ
đó được trả công bằng tiền quảng cáo. Còn báo chí với chức năng cung cấp thông
tin đã trở thành thứ yếu, không cạnh tranh nổi với các nguồn giải trí kia.
Thế nhưng xã hội thiếu vắng báo chí sẽ bị lấp đầy bởi tin đồn,
tin vịt, tin giả… Cơ chế kiểm chứng thông tin trước khi đăng tải của báo chí bị
bỏ qua trên các kênh thông tin khác. Con người, hàng ngày bị phơi nhiễm các nguồn
thông tin không chính thống chắc chắc sẽ bị tác động để cuối cùng trở thành người
để cảm xúc chi phối thay vì tin vào dữ kiện khách quan do báo chí đem lại. Thay
thế các định chế lâu đời như báo chí bằng Facebook hay Twitter thì liệu có đáng
đánh đổi không?
Nhìn tổng quát, bài toán của nền kinh tế khi bước vào một
giai đoạn mới là rất rõ ràng: sẽ có nhiều người hưởng lợi nhiều nhất và cũng sẽ
có nhiều người khác chịu thiệt hại nhiều nhất do những thay đổi mà cuộc cách mạng
này đem lại. Hăm hở với khái niệm 4.0 một cách chung chung là một sự hăm hở đầy
rủi ro. Ngó lơ đi nơi khác cũng đưa xã hội vào tình thế bế quan tỏa cảng ngày
xưa. Cả hai thái độ đều có thể dẫn đến sai lầm. Chỉ có hiểu rõ những mặt trái của
công nghiệp 4.0 trong khi tiếp nhận nó, sử dụng nó ở mức độ tốt nhất cho xã hội
bằng cách lường trước những tác hại có thể xảy ra mới mở ra những giải pháp khả
thi.