Hệ lụy từ một
quy định
Có lẽ nhiều người ngoài ngành
báo chí ít biết một quy định khá là khắc nghiệt đối với quảng cáo trên báo in.
Đó là “Diện tích quảng cáo không được vượt
quá 15% tổng diện tích một ấn phẩm báo hoặc 20% tổng diện tích một ấn phẩm tạp
chí” (Luật Quảng cáo 2012). Trước đó, mức diện tích này bị khống chế không
vượt quá 10% (Pháp lệnh Quảng cáo 2001).
Thật ra quy định này có tính lịch
sử của nó. Trước đây các tờ báo ngày chỉ có 4 hoặc 8 trang, lại là báo nhà nước
bao cấp toàn bộ, giá bán báo cũng mang tính tượng trưng. Giả dụ không có quy định
hạn chế, Nhà nước sợ họ dùng đến 50% số trang cho quảng cáo thì thiệt thòi cho
bạn đọc, lãng phí ngân sách.
Nhưng thực tế báo chí đã tiến những
bước rất xa so với thời đó – ngày nay hầu hết các tờ báo lớn đều tự chủ về tài
chính, nguồn thu từ quảng cáo chiếm tỷ trọng lớn trong tổng doanh thu của các
báo. Sự cạnh tranh giữa các báo in cũng rất khốc liệt, không báo nào dám coi
thường người đọc vì làm thế độc giả bỏ đi thì quảng cáo cũng bỏ đi theo.
Thế nhưng luật vẫn là luật. Do
quy định hạn chế 10-15% như trên, hầu hết các báo đều làm theo cách dồn hết quảng
cáo vào một phụ trương quảng cáo (lúc đó thì không bị hạn chế tỷ lệ nữa) nhét cho
nằm ở giữa tờ báo. Có những tờ, phần nội dung chỉ có 20 trang mà phần quảng cáo
có thể lên đến vài chục trang.
Hệ lụy của cách làm đó là gì?
Đầu tiên, đa phần người đọc sẽ dứt
phần quảng cáo ra, vất sang một bên và chỉ đọc phần nội dung mà thôi. Dĩ nhiên
vẫn có người đọc kỹ, đọc say mê phần quảng cáo nhưng số này ít lắm. Với đa số bạn
đọc, họ sẽ bỏ qua tập quảng cáo dày cộp này hay chỉ liếc nhanh rồi vất bỏ.
Như vậy hệ lụy đầu tiên là một sự
lãng phí kinh khủng – tốn giấy, tốn mực mà hiệu quả lên người đọc không bao giờ
đạt mức như báo chí nước ngoài.
Chỉ một thời gian ngắn, nhà quảng
cáo nhận ra, các chiến dịch công phu từng thành công ở nước ngoài sẽ trở nên vô
ích tại thị trường báo in Việt Nam. Các loại quảng cáo xây dựng thương hiệu,
xây dựng hình ảnh, nâng nhận biết của người tiêu dùng xem như ngày càng ít đi.
Thay vào đó là loại quảng cáo cung cấp thông tin, tức chữ ngày càng nhiều, hình
ảnh ngày càng ít vì nhà quảng cáo hy vọng người ta sẽ “đọc” chứ không “xem” quảng
cáo. Đến một lúc nào đó, nhà quảng cáo chuyển sang loại hình quảng cáo bằng bài
viết (thường được gọi là bài PR) được viết y như một bài báo hòng thu hút người
đọc.
Quan sát tập phụ trương quảng
cáo của nhiều báo trong vòng chục năm trở lại đây sẽ thấy sự chuyển dịch của xu
hướng này.
Từ đó nảy sinh thêm một hệ lụy nữa
là loại bài thực chất là quảng cáo nhưng cố tình trình bày như bài viết ngày
càng nhiều – nó có thể mang tiêu đề “thông tin doanh nghiệp”, “thông tin cần biết”...
Sự sáng tạo trong quảng cáo báo in bị hạn chế, ngay cả những công ty quảng cáo
chuyên nghiệp cũng phải chìu lòng khách hàng để chuyển sang loại quảng cáo chi
chít là chữ mà họ biết rõ sẽ không ai thèm đọc cả.
Đến khi báo điện tử ra đời, dĩ
nhiên không thể nào có chuyện hạn chế diện tích 10 - 15% như báo in – thế là xu
hướng dịch chuyển quảng cáo từ báo giấy sang báo điện tử lại càng có động lực diễn
ra nhanh hơn, mạnh hơn bình thường.
Giả dụ không có quy định “Diện tích quảng cáo không được vượt quá 15%
tổng diện tích một ấn phẩm báo hoặc 20% tổng diện tích một ấn phẩm tạp chí”
thì cứ thử hình dung điều gì sẽ xảy ra. Rất có thể lúc đó sẽ có những tờ báo
ngày dày đến 100 trang, nửa trang trên là tin tức, nửa trang dưới là quảng cáo
– y như báo in ở các nước khác. Bạn đọc sẽ đọc tin xong, trước khi lật sang trang
khác sẽ nhìn lướt hay nhìn kỹ quảng cáo bên dưới (tùy vào tài nghệ của người
thiết kế quảng cáo), doanh nghiệp có sản phẩm hay dịch vụ được quảng cáo đưa được
thông điệp đến với người tiêu dùng... Sẽ không có ai chịu thiệt, ngược lại một
sự cởi trói như thế biết đâu sẽ tiêm một luồng sinh khí mới vào làng báo in
đang chịu nhiều biến động.
Hiện nay báo điện tử cạnh tranh
thu hút người đọc bằng đủ cách, đủ chiêu trò vì số lượng người xem sẽ quyết định
doanh thu quảng cáo của báo. Chẳng lạ gì xu hướng “lá cải hóa” đang diễn ra rất
mạnh. Nếu báo in được tháo gỡ cái ràng buộc không đáng có này, biết đâu làng
báo sẽ phát triển theo con đường lành mạnh hơn.
Cũng có lẽ ít người biết, ngày
xưa Pháp lệnh Quảng cáo còn những ràng buộc phi lý hơn thế. Ví dụ đối với báo
ngày mỗi đợt quảng cáo cho một sản phẩm không quá 5 ngày; các đợt quảng cáo
cách nhau ít nhất 5 ngày. Nghĩa là lúc đó một doanh nghiệp vừa tung ra một sản
phẩm mới, bèn thiết kế chương trình quảng cáo liên tục chừng 1 tháng trên báo -
không được. Một điều tưởng chừng hoàn
toàn đơn giản cũng bị cấm theo luật. Lúc đó nhiều báo từng đau đầu vì phải từ
chối các hợp đồng như thế và phải thuyết phục khách hàng, thôi cứ quảng cáo 5 số,
nghỉ 5 số rồi làm tiếp!
Thiết nghĩ, quy định như thế đã
bỏ được thì quy định hạn chế diện tích quảng cáo trên báo in cũng có thể bỏ được,
biết đâu sẽ tạo ra những chuyển biến tích cực, bất ngờ. Dù sao, các quy định
mang tính can thiệp quá sâu vào hoạt động kinh doanh của báo chí trước sau gì
cũng nên bỏ.
Liệu có cấm
được không?
Đối với báo điện tử, Luật Quảng
cáo có quy định “Không được thiết kế, bố trí phần quảng cáo lẫn vào phần nội
dung tin”. Phần lớn các báo điện tử đều tuân thủ quy định này nên các ô quảng
cáo đều đặt cho nằm trên, nằm dưới hay nằm một bên tin.
Vấn đề muốn nói là các quảng cáo
này, bởi được thiết kế theo dạng dựa vào nội dung tin để hiển thị quảng cáo phù
hợp nên dù muốn dù không nó cũng có mối quan hệ rất chặt chẽ với nội dung tin.
Ví dụ tin đang viết về du học, bên hông tin sẽ xuất hiện quảng cáo của một công
ty cung cấp dịch vụ tư vấn du học; tin viết về hoạt động của ngân hàng, cả trên
lẫn dưới tin sẽ xuất hiện quảng cáo của một ngân hàng nào đó.
Cái này là xu hướng không thể
tránh được. Điều đáng nói là trong bối cảnh báo lá cải sinh sôi nảy nở, dùng
nhiều từ “nhạy cảm” thì loại quảng cáo cho các sản phẩm nhạy cảm xuất hiện thường
xuyên, khắp nơi là chuyện cũng không tránh đi đâu được cả. Cứ nhìn vào trang
báo điện tử, thấy toàn quảng cáo cho các sản phẩm “khó nói” thì bộ mặt báo chí
điện tử trông cũng khó coi thật.